Vài Trang Thơ

Ôi Thượng Đế! Giờ Này Ngài Ở Đâu?

Sáng nay khi ta vừa thức giấc
như lệ thường đưa mắt nhìn ra hiên
Nắng thủy tinh nhảy múa lung linh
trên khóm hồng mới nở.
Và thoảng đâu đây tiếng chim hớn hở
ríu rít hót ca chào đón bình minh.
Ôi một ngày xôn xao rạng rỡ
đang đến trên đất nước thanh bình.
Ta mở máy truyền hình
nhìn dòng đời sinh hoạt.
Bỗng tim ta quặn thắt
bàng hoàng, tê tái, rời rã toàn thân.
Ta chết lặng trong giây lát.
Trên màn hình, chiếc phi cơ tội ác
lao vùn vụt vào tòa binh đinh
Khói lửa mịt mờ chùm ngất trời xanh
Mặt đất run lên đổ vỡ tan tành.
Trong chiếc quan tài sống đó
có những bé thơ chưa kịp mở mắt
khóc chào đời (đã vội để đời khóc)
Có những cô gái tóc xanh ươm đầy
mộng ước.
chưa một lần hưởng mật ngọt tình yêu.
Có những cặp tình nhân từ phương trời xa đến.
tìm cảm xúc say đắm đầu đời.
Còn nhiều nữa ngàn ngàn vạn vạn
những con người sống chỉ để làm người
yêu quê hương, yêu giống nòi, yêu đồng loại.
Ôi, họ đã làm gì nên tội?
Ta muốn thét lên không gian vang dội
Họ đã làm gì nên tội?
Khi bọn thú đội lốt người
điên cuồng mê muội
Bắt những con người vô tội
từ từ lao vào cõi chết mắt mở trừng trừng
Tội ác này biết bao giờ ngưng !
Nỗi đau này biết bao giờ dứt !
Ta đã ôm nỗi đau này
trên đất Việt ba mươi năm trước
không ngưng một khắc tóc tang
không ngừng một giây máu chảy.
Ta quên sao được những buổi mặt trời thức dậy
Ngày sống chưa kịp nở bừng
Bao hỏa tiễn nã vào Thủ đô Saigon
Nổ giữa trái tim đất nước!
Nhưng không chết người chiến binh cầm súng
lại chết trẻ thơ vai mang cặp sách
tung tăng cất bước tới trường,
Chết những nàng thiếu nữ đang độ tuổi yêu đương
Chết không biết vì sao mình chết
(có thù hận ai đâu mà bị giết!)
Và thịt xương ngàn ngàn người Việt
cũng biến thành mảnh vụn
như hôm nay trên đất nước Mỹ này.
Với nỗi đau biển nước mắt dâng đầy
Nghìn năm sau rửa sao cho hết?
Thế kỷ hai mươi mốt rồi cũng qua đi
Nhưng tội ác vẫn còn lại mãi.
Ôi Thượng Đế giờ này Ngài ở đâu?
Chẳng lẽ Ngài núp sau đuôi
chiếc phi cơ điều khiển bởi bầy ác quỷ?
Bầu trời hôm nay mây tang mờ mịt phủ
Và mặt đất run lên vì tội ác con người!
Khi trái đất còn thù hận ngút trời
Thì thảm kịch loài người còn tiếp diễn!

(Sáng 11.9.2001)

Có Những Buổi Chiều Như Thế

Có những buổi chiều như thế
Bâng khuâng ngóng đợi em về
Đường cây nhạt nắng gió hôn lá
Một cánh chim trời bay mải mê
Có những buổi chiều như thế
Vòng tay vui đón em về
Mỏi mệt còn vương nơi trán
Một ngày kiếm sống dài ghê
Có những buổi chiều như thế
Cầm tay em thấy xót xa
Thời gian in hằn năm ngón
Còn đâu dấu cũ ngọc ngà
Có những buổi chiều như thế
Bỗng dưng thấy dài lê thê
Thì ra chiều nay không thế
Anh trông nào thấy em về
Có những buổi chiều như thế
Anh trông nào thấy em về
Anh đâu biết cuối trời mê
Em vui chơi phố phường lạ
Có những buổi chiều như thế
Bâng khuâng vẫn ngóng em về
Đường cây nhạt nhòa xe cộ
Nhớ thương em đến tái tê
Có những buổi chiều như thế
Em xa xôi mờ nhạt chân mây
Anh bâng khuâng hết ngồi lại đứng
Nắng tắt lâu rồi đâu có hay
Có những buổi chiều như thế
Nhìn mây trắng trôi trời xanh
Thương em duyên tình lận đận
Thương ta nghiệp lớn không thành
Có những buổi chiều như thế
Lòng bừng sống dậy ngày qua
Trên đồi cù vùng Đông Bắc
Ta chơi trò đuổi bắt tuổi thơ
Có những buổi chiều như thế
Tuyết rơi mờ mịt nơi nơi
Cùng nhau ta hứng sao trời
Đời lạnh mà lòng mình ấm
Anh trông một buổi chiều như thế
Mở rộng đôi tay đón em về
Hạnh phúc hôm qua vẫn còn đó
Yêu thương hôm nay vẫn tràn trề
Có những buổi chiều như thế ...

Tình Khúc Nhịp Ba

Nếu còn một lời để nói
Trước khi trái đất nổ tung
Đó là yêu em vô cùng

Nếu còn một lời trăn trối
Trước khi vào cõi hư không
Đó là yêu em mãi mãi

Nếu còn lời gì cần nói
Và muôn đời vẫn còn nói
Là anh không thể thiếu em

Nếu còn lời gì phải nói
Là hãy gột hết thương đau
Suốt đời ta sống cho nhau

Kìa em hãy nhìn trên cao
Trời xanh vằng vặc trăng sao
Tình anh dành cho em đó

Quá khứ làm sao sửa đổi
Tuơng lai lại càng diệu vợi
Chỉ còn hiện tại yêu em

Em giờ ngàn trùng xa cách
Sao ta vẫn thấy bên nhau
Vết thương nay đã thay mầu?

Anh tụng đại kinh tình yêu
Để cho hồn em tỉnh thức
Để cho tình ta bất diệt

Mai này biển kia sẽ cạn
Núi nọ rồi cũng tan theo
Chỉ riêng tình ta còn lại

Chỉ riêng tình ta còn lại
Yêu em yêu em mãi mãi
Muôn đời tình khúc nhịp ba

Thiền Sư Và Đệ Tử

Lần thứ nhất, nghe danh Thiền sư
chàng thư sinh lên núi tìm gặp.
Thiền sư tọa trước động hoa vàng
giữa rừng sâu bên giòng thác dữ.
Râu tóc thân thể cây cỏ bám đầy.
Thư sinh cúi đầu trình bầy việc nước
cầu Người cứu độ chúng sinh
Dứt lời, chàng quỳ lạy
xin tôn làm Thầy.
Thiền sư mắt trợn trừng
chẳng nói một lời
đưa tay đấm thật mạnh
vào giữa mặt thư sinh, ngã lăn ra đất.
Chẳng kêu ca
thư sinh lặng lặng đứng dậy ra về
vừa đi vừa khóc.
Năm sau, lần thứ hai
thư sinh lại lên núi.
Thiền sư vẫn tọa trước động hoa vàng
đôi mắt nhắm nghiền
(dường như hồn đang rời khỏi xác)
Thư sinh lẳng lặng tới bên
chẳng nói chẳng rằng
dùng hết sức bình sinh
đạp thật mạnh.
Thiền sư ngã bổ nhào
thản nhiên không kêu một tiếng.
Thư sinh chán nản ra về
Năm sau nữa, lần thứ ba
Thư sinh lại khăn gói lên núi.
Thiền sư vẫn tọa trước động hoa vàng.
Cũng như lần trước, chẳng nói năng
chàng thư sinh sắn cao tay áo
nhắc bổng thiền sư lên
quăng ùm xuống thác hiểm.
Thiền sư lóp ngóp vẫy vùng
giữa nước soáy, đá ghềnh.
Bỗng Thiền sư cất tiếng cười ha hả
rung chuyển cả rừng cây
rùng mình cả đồi núi:
Ta nhận ngươi làm đệ tử từ đây

Mấy Đoản Khúc Vô Đề

1
Giữa rừng hoang vắng thâm sâu
Ta vung tay gươm vùng vẫy
Hoa lá tơi tả gục đầu
Ta hét hò oai phong lẫm lẫm
Nào hay gươm gỗ gẫy từ lâu.

2
Tuổi đời ngoài tám mươi
Ta vẫn là trẻ nhỏ
Vẫn ngu ngơ trong canh bạc đời
Thua sạch túi tưởng mình còn vốn.

3
Chiến tranh ta mất tất cả
Hòa bình làm ta nhục nhã
Vô sản giết ta bằng hận thù
ngục tù đầy đọa
Tư bản hại ta bằng tự do
lọc lừa bội phản

4
Ta lớn trong đất nước chiến tranh
Ta già khụ xứ người buồn thảm
Đêm mơ thấy mình là Nguyễn Trãi
Sáng dậy vẫn là Nguyễn Phi Khanh
Quê hương vẫn mây đen vần vũ
Nào đâu những anh hùng hội tụ?
Nhìn quanh ta một lũ buôn cờ.
(và đấu tranh bằng máu xương người khác)

5
Còn đường nào ta đi?
Còn nơi nào ta tới?
Trời bao la tăm tối
Có con chim Việt bay
Ngược chiều gió lộng thổi

6
Ta biết trú nơi nào để đợi
Với thanh gươm gỗ gẫy nơi tay?
Mai sau có thấu nỗi đau này

Trên Đỉnh Cô Đơn

Nơi chốn non cao chỉ mình ta
Nhìn bốn phương thoi thóp chiều tà
Loài người dẫy đầy khắp tám cõi
Sao không thấy Phật chỉ toàn ma!