Bi kịch ngày nay (Kịch Bản Phim)
NHÂN VẬT
- Ông Mùi, trên 50 tuổi
- Bà Hoàng Dung, trên 40 tuổi
- Thắng, con trai ông Mùi, 22 tuổi
- Dương Phú Tĩnh, con gái hai người, 20 tuổi
- Một người bạn trên 50 tuổi và cô vợ khoảng 20, 21 tuổi.
- Vài vai phụ.
(Lấy bài Taboo làm nền nhạc cho kịch bản phim.)
CẢNH 1
Buổi tối. Trong căn phòng khách nhà ông Mùi. Ông Mùi ngồi một mình trên ghế salon, ôm đầu, bứt tóc dáng đau khổ, thiểu não. Ông hết ngồi rồi đứng lên bước quanh phòng rồi lại ngồi xuống.
Ông Mùi: (hai tay ôm đầu cúi mặt rên rỉ) Trời ơi, sao tôi lại có thể khốn khổ khốn nạn như thế này. Tôi có làm gì nên tội, tôi đâu có ăn ở thất nhân thất đức sao giờ tôi phải chịu cái cảnh đau đớn tủi nhục mang tai tiếng thiên hạ cười chê nhục nhã đến thế này. Tôi chết mất (ông nói như gào lên): Tôi chết mất! Tôi còn mặt mũi nào để sống nhìn mọi người nữa! Trời ơi là trời!
(Ông Mùi bỏ tay ôm mặt ngửng lên, nước mắt nhòa hai mắt, khúc phim dĩ vãng từ từ hiện ra qua tiếng nói của ông Mùi)
Ông Mùi: Tôi lớn lên trong chiến tranh, sau khi lấy xong bằng tú tài, tôi động viên vào trường võ bị Thủ Đức tốt nghiệp với cấp bậc chuẩn uý. May mắn tôi được phái về đơn vị đóng ở Thủ đức. Sáu tháng sau tôi lập gia đình với cô bạn gái, người tôi yêu lúc còn cắp sách tới trường. Khi chúng tôi có một con trai thì tôi phải chuyển xuống miền Tây, đóng quân tại một vùng ven Thị xã. Trong khi đó vợ con tôi vẫn ở Sài gòn. Ngày tháng trôi qua, cuộc đời binh nghiệp của tôi chẳng có gì đáng nói, ngoài việc chuyển quân, nay đây mai đó với những trận đánh nhỏ. Trong bốn vùng chiến thuật, có lẽ vùng 4 tương đối "lành" hơn cả, ít xẩy ra những trận đánh lớn, đa phần là bọn du kích đêm đêm xuất hiện quấy rối.
Thế rồi ngày 30 tháng tư đen tối trùm phủ khắp nước, như tất cả các sĩ quan, tôi bị bắt đi học tập cải tạo hơn 6 năm.
Rồi tôi cùng vợ con sang Mỹ định cư theo chương trình HO. Sau những năm tháng lao động cực nhọc vất vả, từ đưa báo tới cắt cỏ, rửa chén bát nhà hàng, tôi vừa làm vừa học nghề.
Mười mấy năm trôi qua, nhờ cần cù và tần tiện, gia đình tôi có một đời sống tương đối vững vàng, có nhà, có xe, có chút tiền để ngân hàng.
Nhưng thật bất hạnh cho tôi, sự nhàn nhã hưởng thụ hạnh phúc gia đình chưa được bao lâu thì vợ tôi mắc bạo bệnh qua đời. Tôi chán đời, chán tất cả, tôi xin về hưu non. Cuộc đời tôi bắt đầu bước vào con đường đau khổ từ đây...
CẢNH 2
Khoảng 9 giờ sáng, Ông Mùi đang tưới cây sau vườn thì cell phone trong túi ông reo.
Ông Mùi: A lô, tôi nghe
Tiếng trong phone - Mùi hả, làm gì đó?
Ông Mùi: Đang tưới cây. Du hí Việt Nam về rồi?
Tiếng trong phone - Phải. Mới về hôm kia.
Ông Mùi: Có gì lạ không?
Tiếng trong phone - Ồ, nhiều cái lạ lắm. Đi uống cà phê tớ nói cho nghe. Vui lắm!
Ông Mùi: Uống đâu?
Tiếng trong phone - Thì vẫn chỗ mọi khi đó. Lại nhé, tớ đợi.
CẢNH 3
Trong quán cà phê
Ông Mùi vào nhà thay quần áo, ra xe phóng đi. Vào giờ này xe cộ lưu thông trên đường thưa thớt nhưng bãi đậu xe quán cà phê vẫn đông nghẹt. Kiếm chỗ đậu xe xong ông Mùi bước vào quán. Tiếng nhạc, tiếng trống tiếng kèn, tiếng phát ngôn trên tivi, tiếng nói cười tạo một âm thanh hỗn độn nhức nhối. Các bàn thanh niên ngồi đầy. Trong ánh sáng mờ mờ ông Mùi đưa mắt tìm bạn. Bàn nào cũng đầy người, toàn thanh niên, kẻ thì trọc đầu, người thì tóc tai dài phủ cả vai, râu ria xồm xoàm. Những cô gái để lưng trần ngực mang coóc xê, quần đùi ngắn ngủn tới tận bẹn đi lại đưa nước uống cho khách. Ông Mùi nhìn nhận bọn con gái bây giờ đẹp thật, cao gầy, trắng trẻo rất khêu gợi. Ông thở dài trố mắt nhìn một cô khoảng 18 tuổi, cao đẹp, đang bước lại phía ông. Cô nói: "Trong góc còn bàn trống, mời "anh".
Ông Mùi theo chân cô gái. Gần tới nơi, một thanh niên tuổi khoảng trên 20, đầu cạo trọc, ở bàn gần đó đứng bật dậy kêu: "Ba". Đó là con trai ông Mùi.
Ông Mùi (ngạc nhiên trừng mắt) - Mày không đi học sao giờ này ngồi ở đây?
Thắng (cậu con lúng túng): Con... con, hôm nay giáo sư cho nghỉ giờ đầu nên bạn bè kéo nhau ra đây uống cà phê...(Quay lại phía mấy bạn ngồi cùng bàn) Thôi, tao phải đi đây, tới giờ rồi. Hẹn gặp sau. Chào Ba con đi.
(Dứt lời Thắng bước nhanh ra khỏi quán, mấy người bạn cố kéo lại không được)
Ông Mùi: Hừ, cái điệu này lại trốn học đây! Rõ quân bất trị.
Vừa lúc đó ông bạn và một cô gái bước tới.
Ông Mùi đứng lên chưa kịp chào, người bạn cười vui vẻ chỉ tay vào cô gái khoảng hơn 20 tuổi:
Người bạn: Giới thiệu với anh, đây là bà xã tôi.
Ông Mùi: (trố mắt) Vừa cưới ở Việt Nam?
Người bạn: Tất nhiên. Chúng tôi mới lấy nhau hơn tháng.
Ông Mùi thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái, ông lẩm bẩm: "có vẻ con nhà lành đấy"
Cô Gái: (cất tiếng nhỏ nhẹ) Cháu chào ông.
Người bạn: Ấy chết! Sao em lại xưng hô thế. Ông này là bạn anh. Em chào ông ấy bằng anh (quay sang ông Mùi) Cổ thuộc loại con nhà lành "chân quê" mà!
Cô Gái: Vâng, cháu chào anh.
(Hai người cười ồ lên, bọn thanh niên ngồi bên cũng cười theo khiến cô gái đỏ mặt lúng túng)
Người bạn: (gọi nước uống cho 3 người xong, hỏi ông Mùi) Chị nhà mất cũng đến hơn 2 năm rồi nhỉ? Tôi phục anh thật. Sống cô đơn thui thủi một mình mà chịu nổi. Sao anh không về nước kiếm một cô vợ như tôi đây, vừa trẻ đẹp vừa ngoan. (Cô gái cúi nhìn ly nước có vẻ ngượng)
Ông Mùi: (thở dài) Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng chưa có dịp. Vả lại ít lâu nay thiên hạ đồn ầm lên, xin lỗi cô nhé, về nước mang mấy cô sang đây được vài ba tháng là tàn nhẫn "say bai" liền. Tốn tiền bạc tổ chức cưới xin tiệc tùng lôi thôi lại làm cho thiên hạ cười thối mũi.
Ông bạn: Tùy người, tùy trường hợp thôi ông bạn ơi. Mình phải có "võ" phòng ngừa và trị họ chớ. Hơn nữa một ông bạn thông thạo luật lệ Mỹ cho tôi biết trong thời hạn 3 năm (nói to như cốt để cô vợ nghe) nếu cô nàng lộn xộn kiếm cách bái bai thì ta báo ngay cho sở Di trú Mỹ biết để họ làm giấy tờ trục xuất. Thế là bị tống cổ về nước ngay. Hà hà...(quay về phía vợ). Này em, anh bạn thân của anh đây góa vợ mấy năm rồi. Em giới thiệu cho cô bạn thân của em đi. (Quay lại ông Mùi) Đẹp lắm, khỏi chê, khoảng 20 tuổi thôi. Gặp là ông mê tít liền. Cô ả đang thèm đi Mỹ, đang khoái lấy chồng Việt kiều.
Ông Mùi: Nhưng tôi già rồi.
Ông bạn: Ôi dào, ông hơn tôi 2,3 tuổi chứ mấy. Nếu ông muốn thật lòng, tôi và bà xã đứng ra giới thiệu cho. Bảo đảm chắc ăn mà!
Ông Mùi: (vui vẻ) Thật nghe. Ông bà viết giấy giới thiệu đi. Tôi búc vé tháng tới về. A, ít ra cũng cho tôi biết qua mặt mũi hình dáng lý lịch cô nàng chớ.
Ông bạn: Dễ ợt, chiều mai mời ông ghé nhà tôi dùng cơm rồi xem ảnh người đẹp luôn. Này, thành vợ thành chồng rồi phải đãi ông bà mai một chầu đấy.
(Hai người cụng ly)
CẢNH 4
Phi trường Tân Sơn Nhất
Ông Mùi tay xách nách mang túi hành lý nặng nề bước ra khỏi phi trường nơi có nhiều người đón đợi thân nhân với tấm biển ghi tên cầm tay. Ông Mùi dáo dác đưa mắt tìm kiếm. Ông đi gần hết hàng người đứng đợi thì ông bất chợt ngừng lại trố mắt nhìn. Trước mặt ông là một thiếu nữ còn rất trẻ và đẹp, lẳng, mặc quần jean xanh, áo pul trắng bó gọn trong thân hình nhỏ nhắn, đang giơ cao tấm biển đề tên ông. Ông tháo kính ra dụi mắt để nhìn rồi mở ví lấy một tấm hình nhỏ ra coi và thốt lên: "Đúng rồi! Đúng thật rồi!" Ông bước lại bên thiếu nữ.
Ông Mùi: Tôi là Mùi, Dương Văn Mùi.
Cô Gái (nhoẻn cười làm duyên gợi tình) Chào anh. Rất hân hạnh được gặp anh. Em tên là Tĩnh. Em được bạn em ở bên Mỹ giới thiệu về anh và bảo em ra đón anh hôm nay. Anh đưa va ly em cầm giúp một tay. Anh bay chuyến xa vậy chắc mết lắm?
Ông Mùi: (cười) Tất nhiên là mệt rồi nhưng khi nhìn thấy em là hết mệt liền.
Cô Gái: (làm bộ e thẹn) Bây giờ em đưa anh về khách sạn nhé. Em nghe bạn em nói anh chỉ quen ở khách sạn hạng sang, vậy bây giờ ta về khách sạn Thiên Thai anh nhé!
Ông Mùi: Tùy em
Khi ngồi lên xe tắc xi ông Mùi mới có dịp ngắm kỹ cô gái. Quả đẹp ngoài sức tưởng tượng của ông. Ông lẩm bẩm: "Đúng là trời thương thưởng cho ta một vưu vật, đền bù cho bao năm một mình một bóng đơn côi nơi xứ người. Nhưng mình đã bước vào tuổi già, còn "nó" mới ở độ tuổi 20, liệu có chịu mình không? Ờ chắc là chịu nó mới đi đón mình chứ"
Cảnh hai người bước vào khách sạn có anh phục vụ mang hành lý đi theo. Ông Mùi hí hửng cất bước, còn cô gái tủm tỉm cười
CẢNH 5
Trong khách sạn bầy biện sang trọng, nhất là cái giường ngủ rộng, khăn trải giường diêm dúa khiêu gợi. Anh phục vụ để đồ đạc xong, lễ phép cúi chào rút khỏi phòng.
Cô Gái (có vẻ thành thạo với căn phòng này) Thế nào, anh hài lòng với căn phòng chứ? Thôi em xin phép...
Ông Mùi (ngạc nhiên) Ơ...Thế em?
Cô Gái (vờ thản nhiên) Vâng, bạn em chỉ nhờ em có thế.
Ông Mùi: (lúng túng, ấp úng) Thế anh mời em dùng bữa tối nay có được không? Em biết anh về thăm nước có một mình chẳng ai thân thích.
Cô Gái: (Cô gái làm bộ đắn đo suy nghĩ mãi mới nói) Vâng, để em bỏ cái hẹn với người bạn, đi dùng bữa với anh vậy. 6 giờ em đến nhé. (Dứt lời, sau khi để lại một cái nhìn hứa hẹn và không thiếu phần lẳng lơ gợi cảm, cô gái rời khỏi phòng, trong khi ông Mùi mỉm cười khoái chí)
CẢNH 6
Trong phòng ngủ, buổi sáng. Hai người thân thể trần có khăn mỏng che nửa thân họ.
Ông Mùi: Em thật tuyệt vời. Anh đang sống trong thiên đàng hạnh phúc. Từ khi biết yêu đương tới giờ chỉ có em mới đem đến cho anh tuyệt đỉnh yêu đương khoái lạc. Ôi, người đẹp ngàn đời yêu dấu của anh. À, trong chuyện làm tình anh chưa đến nỗi tệ lắm chứ? Chưa đến nỗi già đấy chứ?
Cô Gái: Ồ, anh thật tuyệt vời, hơn bọn trai tráng nhiều. Hơn nữa tình yêu làm gì có biên giới tuổi tác hở anh?
Ông Mùi (ôm chặt cô gái siết mạnh) Trời ơi, em yêu quý của anh. Anh muốn lấy em làm vợ quá, nếu em không chê anh... già.
Cô Gái: Em đã nói với anh rồi tình yêu làm gì có tuổi tác già trẻ. Nhưng lấy em rồi anh có chịu đưa em về Mỹ sống không, hay chỉ là một cuộc tình qua đường?
Ông Mùi: Tất nhiên là anh phải đưa em về Mỹ và em sẽ sống một cuộc đời đầy đủ vật chất. Em cho anh tiếp xúc với gia đình em để làm thủ tục cầu hôn và cưới xin.
Cô Gái (im lặng một lúc rồi rơm rớm nước mắt) Nói anh thương. Em không có gia đình. Bố em là sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã tử trận trưóc năm 75. Mẹ em lập gia đình với người khác giờ không biết ở đâu... Hơn nữa ông bố dượng em lại định dở trò dê cụ với em nên em phải bỏ nhà ra đi.
Ông Mùi: Tội nghiệp em. Thân gái bơ vơ. Thế em sống một mình ? Em làm gì để sống?
Cô Gái: Thoạt đầu có một anh chàng đẹp trai lại con nhà giầu nữa tán tỉnh rủ rê em xây tổ ấm. Thế là em xiêu lòng, trong lúc chưa có nơi nương tựa. Nhưng chỉ mấy tháng sau thằng khốn kiếp quất ngựa truy phong.
Ông Mùi: Tội nghiệp em tôi, thế rồi em làm gì để sống?
Cô Gái: Thì em nhờ bạn bè giới thiệu đi làm công may thuê quần áo cho một hãng ngoại quốc.
Ông Mùi: Chắc vất vả lắm!
Cô Gái: Tất nhiên, đầu tắt mặt tối, đổi bát mồ hôi lấy bắt cơm cũng không xong nên chúng em muốn thoát khỏi cảnh này chỉ còn một cách duy nhất là lấy chồng ngoại. Nhưng...
Ông Mùi: Em định nói các bạn gái lấy chồng ngoại toàn gặp cảnh phũ phàng tệ hại chứ gì? Nào chồng Đài Loan, nào chồng Đại Hàn, nào đi làm ô sin ở Trung Đông. Em yên tâm, anh không phải những hạng người đó. Anh có nhà, có xe, có tiền hưu đủ nuôi sống em suốt đời trong ấm no hạnh phúc.
Cô Gái: Thế còn vợ còn con anh?
Ông Mùi: Anh đã góa vợ mấy năm. Có một thằng con trai lớn rồi, sắp ra trường.
Cô Gái: Thật may mắn cho em gặp được anh. Bây giờ anh tính làm gì?
Ông Mùi: Thì ta tổ chức lễ cưới và làm đúng thủ lục luật pháp quy định.
Cô Gái: (ôm đầu ông Mùi) Trời ơi, em hạnh phúc biết bao khi gặp được anh. Ta tiến hành thủ tục lẹ lẹ lên anh nhé. Em sốt ruột lắm rồi. À, này. Em cấm anh không được lăng nhăng lộn xộn với một ai khác ngoài em nghe. Em ghen dữ lắm đấy. (Hai người quấn chặt vào nhau và chùm chăn kín lại)
CẢNH 7
Trong nội thất. Ông Mùi và cậu con trai.
Tiếng ông Mùi trong khi phim quay lướt qua cảnh đám cưới quan khách ra vào tấp nập ăn uống nói cười vui vẻ trong một nhà hàng trên mức trung bình: "Sau khi tổ chức đám cưới và lập các thủ tục về hôn thú xong, tôi quay về Mỹ sửa sang lại nhà cửa để sửa soạn đưa nàng về dinh".
Quang cảnh căn nhà ông Mùi ở dưới chân núi thuộc hạng trung bình, có sân cỏ trước sau.
Thắng: Bố làm gì mà sửa sang nhà cửa xôm trò thế, đã đến Noel đâu?
Ông Mùi: Ồ, Bố quên báo tin mừng con biết. Chuyến về Việt Nam vừa rồi Bố đã kiếm được cô vợ.
Thắng (cười) Con mừng cho Bố, chắc là "very nai"?
Ông Mùi: Tất nhiên, không thì mất công và tiền của về nước làm gì. Cô này có học, con nhà tử tế, tuổi lại mới 20.
Thắng: Bố tài thật, đào hoa thật. Tính ra cô ấy kém con đến hai tuổi! Trong khi ở đây chẳng có con khỉ cái nào thèm ngó đến con.
Ông Mùi: Thì con chịu khó học hành thành tài đi, một hai năm nữa e gái chạy theo đuổi không hết.
Thắng: Thú thật với Ba con ngán học đến tận cổ rồi.
Ông Mùi: Nếu con cứ tiếp tục bỏ bê học hành chơi bời lêu lổng như vậy thì sớm muộn cũng đi cắt cỏ rửa chén bát tiệm ăn.
Thắng: Thôi con có hẹn phải đi. À, mà cô vợ của Ba tới đây con phải xưng hô là gì nhỉ?
Ông Mùi: Bố khỉ. Thì cứ xưng hô như người đời: dì dì con con.
Thắng: Nhưng cô ấy còn nhỏ quá mà xưng hô như thế ngượng lắm.
Ông Mùi (vỗ vỗ trán, tặc lưỡi) Thôi thì cứ xưng hô dì với em vậy.
Thắng: Bái bai ba (bước đi)
Ông Mùi (nói theo) Mày lại đi tới mấy quán cà phê Chân Hồng, Chân Son đấy à. Đúng là quân bất trị.
CẢNH 8
Buổi tối trong nhà ông Mùi. Nơi bàn ăn: ông Mùi ngồi giữa, cô vợ trẻ ngồi bên phải, cậu con trai ngồi bên trái. Mọi người ăn uống nói cười vui vẻ. Thỉnh thoảng cậu con trai liếc trộm cô vợ trẻ của Bố. Người rời bàn ăn đầu tiên là cậu con trai.
Thắng: Con xin phép Ba và Dì. Hôm nay con có bài học hơi khó cần phải nghiên cứu kỹ. (Nói xong cậu cúi đầu chào hai người rất lịch sự và bước ra)
Ông Mùi (vui ra mặt) Từ ngày có em về nhà này thằng Thắng trở nên ngoan ngoãn, chịu khó học hành, ở nhà cả ngày (cô gái tủm tỉm cười) chứ không lêu lổng phòng trà ca nhạc rượu chè trai gái bê bối như trước. Có em, gia đình tươi vui ấm cúng hẳn lên. Em đã cảm hóa được thằng con trai hư hỏng của anh. Anh chịu ơn em đó. Mai anh đưa em đi học lái xe.
Cô Gái: Thế anh định mua cho em xe gì nào?
Ông Mùi: À, à. Em mới lái xe theo anh em nên đi cái Corolla.
Cô Gái: Em nghe nói các bà các cô bên này chỉ toàn đi xe Mẹc Sơ Đì hay Lếch Sớt. Anh mua cho em loại xe này đi. Chẳng lẽ người đẹp như em lại đi cái xe Corolla tầm thường, thiên hạ người ta cười cho, chẳng gì cũng lấy chồng giầu và được chồng yêu chồng quý.
Ông Mùi (hơi nhăn mặt chưa kịp lên tiếng thì cô gái đã nói)
Cô Gái: Hay là sau một thời gian chung sống anh đã chán em rồi. Thôi để em về nước để anh kiếm cô vợ khác nhé.
Ông Mùi (vội xua tay) Ấy, ấy, mới có thế đã dỗi rồi. Ừ thì anh sắm xe Mẹc Sơ Đì cho em.
Cô Gái (ôm chặt ông Mùi hôn đánh chụt một cái vào má, nũng nịu) Có thế chứ, anh thật xứng đáng là người chồng yêu quý nhất đời của em.
Ông Mùi: Nhưng tôi giao hẹn em đi đâu là có tôi đi kèm theo đấy. Bọn thanh niên xứ này khủng long lắm. Thấy gái lạ là nhào dô tán tỉnh, xong việc thủ tiêu liền không thương tiếc. Báo chí ngày nào chẳng đăng tin. Em coi chừng đó.
Cô Gái: Eo ôi, khiếp quá. Anh nói làm em phát ớn.
Ông Mùi: Nhưng có anh đi bên thì không sao. Em yên trí.
(Ông Mùi ôm hôn tới tấp lên mặt mũi cổ cô gái rồi bế bổng cô lên bước nhanh về phòng ngủ)
CẢNH 9
Ba người ngồi coi ti vi buổi tối. Ông Mùi ngồi giữa, cô gái ngồi bên cùng chung một ghế dài. Cậu con trai ngồi một mình góc phòng. Họ xem phim Đại Hàn đang trong cảnh đôi trai gái ôm nhau hôn thắm thiết.
Thắng: Trời đất ơi, ôm nhau thế kia thì chịu sao nổi (vừa nói vừa liếc cô gái, cô gái cũng lén nhìn lại như biểu đồng tình)
Ông Mùi: (đứng lên vươn vai ngáp) Phim dở ẹc, chỉ toàn hôn hít nhảm nhí. Đi nghỉ đi em, sáng mai mình còn phải đi sắm ít đồ.
Cô Gái: Anh vào ngủ trước đi, đang hồi gay cấn, hết cảnh này em vào.
Ông Mùi: (cầm tay vợ kéo lên) Thì trong phòng cũng có máy, em vào đó coi cũng được mà!
(Trước khi bước đi cô gái còn cố ngoái liếc nhìn thật nhanh cậu con trai, còn cậu ta thì tủm tỉm cười đắc ý)
CẢNH 10
Trong phòng ngủ, sáng sớm. Ông Mùi thức dậy quay sang bên cạnh, không nhìn thấy vợ, tung chăn ngồi dậy nhớn nhác nhìn quanh và cất tiếng gọi:
Ông Mùi: Tĩnh ơi, em ơi.
(Không có tiếng đáp, ông Mùi rời khỏi giường mở tung cửa tủ quần áo, gõ và mở cửa phòng vệ sinh. Vẫn không thấy vợ, ông chột dạ, tái mặt. Ông lẩm bẩm: "Chẳng lẽ...". Quanh nhà không một bóng người. Ông Mùi đưa mắt nhìn khắp. Như chợt nhớ ra ông bước vội sang phòng cậu con trai gõ mấy tiếng rồi xô tung cửa bước vào. Mền gối vương vãi trên giường. Tất cả đều im lặng. Ông Mùi đưa hai tay lên trời kêu to: "Chẳng lẽ, Trời ơi! Chẳng lẽ chúng nó kéo nhau đi trốn!".
Ông ngồi xuống giường gục mặt vào hai đầu gối. Khi ông ngửng lên hai mắt ông nhạt nhòa nước mắt. Không kìm được nữa, ông khóc lên như rống: "Ối vợ ơi, ối con ơi". Rồi ông chuyển sang giọng đay nghiến: "Đồ súc sinh. Đồ chó má. Vợ ơi là vợ, con ơi là con! Tôi đến chết vì cái nhục này mất".
Chợt ông ngửng lên nhìn thấy một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn viết cạnh cửa sổ. Ông Mùi bước lại cầm lên coi và đọc: "Xin Ba đừng buồn và tha thứ cho chúng con. Tạm biệt Ba".
Ông Mùi nói như gầm "Tha thứ cho chúng con! Hừ, đang là vợ trở thành con. Đang là con trở thành chồng của vợ bố. Trời ơi là trời! Đồ loạn luân, đồ khốn kiếp. Rồi chúng mày biết tay tao, có trốn đàng trời".
Ông Mùi như điên như cuồng, xé nát lá thư, xé cả quần áo và đập phá lung tung đồ vật trong phòng.
CẢNH 11
Quán cà phê về đêm. Ông Mùi với hai vợ chồng người bạn. Vẫn tiếng nhạc, tiếng ca, tiếng nói cười ầm ĩ nhức nhối. Các cô chiêu đãi viên mặc áo hở ngực, quần cụt sát tới bẹn qua lại đưa nước cho khách. Một cậu thanh niên chận một cô chiêu đãi chân dài xinh đẹp, nói:
Một thanh niên: Em ngồi xuống đây, chà hôm nay em đẹp quá. Tối nay anh đưa em về nhé. (Cô gái vùng vằng bước đi, cậu thanh niên nói to: "Anh không để em thiệt đâu. 5 giấy được không?". Bọn thanh niên các bàn cười rú lên. Một cậu nói: "Được quá đi chứ, thời buổi kinh tế tuột dốc vùn vụt, thất nghiệp gần nửa nước, kiếm một đêm 5 bò đâu có dễ!". Cô gái hầm hầm quay lại tát vào mặt anh thanh niên cái bốp. Anh này chẳng những không giận đưa tay xoa xoa má nói tiếp: "Thế một ngàn nhé!". Cô gái nhún vai bỏ đi trong tiếng cười hô hố của bọn thanh niên.
Ông Mùi (nói với vợ chồng người bạn) Nó cút rồi.
Người bạn: Ông nói nó là ai?
Ông Mùi: Thì là con nhỏ vợ chồng ông làm mai làm mối cho tôi đấy. Nó theo trai dông mất rồi mà lại theo đúng thằng con tôi mới khốn nạn chứ!
Người bạn (sửng sốt) Chúng nó bỏ đi? Có chôm tiền bạc vật dụng xe cộ gì không?
Ông Mùi: Tôi chưa coi nhưng nếu không trộm tiền đem đi thì lấy gì mà sống với thằng ôn con ngoài ăn chơi trác tang chẳng biết làm một việc gì? Còn cái xe mua cho con bé, tôi dại dột cho nó đứng tên và trả dứt tiền luôn.
Người bạn (đứng lên hầm hầm nổi giận. Sau khi liếc xéo cô vợ trẻ, nói lớn). Vào trường hợp tôi, tôi không thể bỏ qua vụ này. Một mặt tôi thưa cảnh sát, mặt khác tôi thuê du côn tẩn cho hai đứa một trận nhừ xương rồi làm đơn gửi Sở Di trú tống cổ con nhỏ lăng loàn về nước. Hừ, đồ ăn cháo đá bát, đồ vô luân, đồ bất hiếu bất mục, bất nghĩa bất nhân!.
Ông Mùi (kéo người bạn ngồi xuống) Khẽ chứ ông ơi. Bọn nhà báo mà biết chuyện này họ giở trò điều tra phóng sự, viết lách ầm ĩ lên chỉ tổ xấu mặt mình.
Người bạn: Thế ông đành bó tay chịu thua à?
Ông Mùi: Hiện tôi chưa biết tính sao nhưng cũng phải có biện pháp trừng trị thôi.
(Cô vợ trẻ người bạn nãy giờ ngồi im chăm chú nghe chuyện hai người, giờ mới lên tiếng)
Cô vợ: Theo em, ông cứ đuổi cố ấy về nước là hay nhất. Đúng là quân vong ân bội nghĩa.
Người bạn: (Nghe cô vợ nói thế có vẻ hài lòng, cầm tay vợ âu yếm) Em xứng đáng là người vợ hiền yêu quý của anh. (Quay sang ông Mùi) Dù sao chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc đã mai mối cho ông con quỷ cái, thành thật xin lỗi.
Ông Mùi: Có lẽ từ nay tôi buộc chỉ đầu ngón tay xin thề: tấm lòng ham hố về sau xin chừa. Nào ta nâng ly chúc mừng cái thời đại khốn khiếp chó má mà tôi may mắn sớm thoát ra khỏi vòng. (Ba người cụng ly trong lúc tiếng đàn tiếng trống trong tiệm vẫn khua ầm ĩ và các cô tiếp viên vẫn ưỡn ẹo qua lại cười nói lả lơi với khách)
CẢNH 12
Trong phòng khách nhà ông Mùi. Ông hết ngồi lại đứng lên, đi lại loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng cất tiếng thở dài.
Ông Mùi: Cứ tình trạng này kéo dài tôi chết mất, chết về buồn thảm, chết về cô đơn. Ôi cái cuộc đời tôi về chiều sao nó thê thảm thế này. Có vợ, vợ chết, lấy vợ mới, vợ bỏ đi. Có con, con rủ rê vợ của bố bỏ trốn. Chắc kiếp trước tôi mắc nhiều tội lỗi lắm nên kiếp này phải trả. Các bạn thân đều khuyên tôi đừng buồn phiền, đừng oán trách đời, giận mình, chẳng ích gì mà thêm tổn thọ. Có ông khuyên tôi nên về Việt nam kiếm một mụ sồn sồn đã từng trải từng thấm thía mùi đời lấy làm vợ may ra có hạnh phúc cho cái tuổi xế bóng hoàng hôn. Chớ ham hố mấy con yêu tinh móng đỏ chân dài chỉ tổ rước nhục vào thân và làm trò cười thiên hạ. Ừ, nghe ra cũng có lý đấy. Tội nghiệp con nhỏ với thằng con trai, không biết giờ phút này chúng nó phiêu bạt nơi đâu, làm gì để sống. Hay cậu chàng không chừng cũng bị con nhỏ đá đít rồi. Nó sang Mỹ đâu phải để lấy chồng.
Ông Mùi ngồi xuống ghế chống tay lên cằm có vẻ suy nghĩ khá lâu, bỗng đứng bật dậy, nói: Đúng đấy, phải vậy thôi. Ta đến ông bạn quý tham khảo ý kiến lần nữa xem sao. Quái, lạ thật, không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy nhớ con bé, nếu nó trở về ăn năn hối lỗi xin tha thứ có lẽ tôi...
Ông Mùi cúi đầu lầm lũi bước đi. Trời về chiều chớm thu vài chiếc lá còn xanh trao mình theo gió.
CẢNH 13
Trong một quán ăn trung bình ở một tỉnh Miền Tây. Ăn xong đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng thì một thằng nhỏ ôm chồng báo tới năn nỉ ông Mùi mua. Ông xua tay đuổi nó vẫn không chịu rời, một người khách ngồi bàn bên lên tiếng:
Người khách: Thôi thí cô hồn cho nó một hai ngàn đồng đi ông ơi, không nó cứ đeo dính quấy rầy ông mãi đấy. Không "nộp thuế" có khi bị ăn chửi nữa đấy.
Ông Mùi (quay nhìn người khách) Xin lỗi ông dân ở đây?
Người khách: Dạ, tui là dân địa phương. Chắc ông ở xa tới?
Ông Mùi: Vâng, tôi ở Saigon xuống.
Người khách: Trông cách ăn mặc và dáng điệu của ông thì có vẻ là Việt kiều hơn là dân Sè Goòng.
Ông Mùi (cười, sau khi lấy một tờ báo và dúi cho thằng nhỏ tờ giấy bạc, xua tay đuổi) Vâng, xin lỗi ông, tôi vừa từ Mỹ về. Tôi về thăm lại nơi đã có một thời đóng quân ở đây. Tất cả đều thay đổi hết, khác hẳn ngày nào...
Người khách (tủm tỉm cười hóm hỉnh) Ông đi tìm gặp người quen hay, xin lỗi, để tìm "hương đồng cỏ nội" như mọi người?
Ông Mùi: Tôi tìm về kỷ niệm chứ không có mục đích gì khác. Tuổi lớn rồi cũng chẳng còn ham hố của lạ nữa.
(Vừa lúc đó một người đàn bà khoảng trên 40 tuổi, gầy già trước tuổi nhưng vẫn còn nhiều nét xuân sắc, mặc áo sơ mi cũ, tay mang một giỏ trái cây bước tới bên ông Mùi mời mua. Nghe tiếng mời hàng quen quen, ông Mùi chăm chú nhìn người đàn bà. Ông vỗ vỗ trán rồi ngập ngừng nói):
Ông Mùi: Xin lỗi, tôi trông bà quen lắm. Có phải trước đây...
Người bán hàng: (ngước mắt nhìn ông Mùi, ngập ngừng) Dạ, tôi nghe tiếng ông cũng...
Ông Mùi: (kêu to lên) Trời ơi, Dung, Hoàng Dung!
Người khách: Thì ra hai người quen biết nhau? Đúng, chị ấy là Hoàng Dung, giáo viên ngày trước đấy.
Ông Mùi (cầm hai tay Dung siết chặt) Thật bất ngờ, đúng là cơ trời run rủi. Anh về đây mục đích tìm em, đang thăm hỏi tin tức thì bất ngờ em xuất hiện.
(Hoàng Dung giựt tay ông Mùi ra, cầm giỏ trái cây bước vội ra ngoài nhà hàng. Ông Mùi trả tiền ăn xong, gật đầu chào người khách cũng vội vã bước theo Hoàng Dung)
Người khách (Nói trống không) Lại thêm một cảnh tái hồi Kim Trọng.
CẢNH 14
Trong nhà Hoàng Dung, căn nhà một gian cũ kỹ tồi tàn. Giữa nhà là phòng khách có 1 cái bàn nhỏ và 2 cái ghế đẩu. Phía trong là một chiếc giường gỗ nhỏ trải chiếu. Ông Mùi ngồi đối diện với Dung.
Ông Mùi: Anh thật không ngờ em có thể trở nên thế này. Thế còn chồng, con?
Hoàng Dung (quay nhìn ra ngoài mắt chớp chớp như muốn chẩy nước mắt) Em sống một mình.
Ông Mùi (nói to, ngạc nhiên) Em sống một mình? Thế còn... còn chồng con?
Hoàng Dung (im lặng lúc lâu) Anh thật là kẻ tệ bạc. Anh lẳng lặng bỏ em đi không một lời giã biệt...
Ông Mùi: Anh xin lỗi. Vì lệnh hành quân bất ngờ anh không kịp tới gặp em thông báo.
Hoàng Dung: Thế rồi sau đó không có cả thì giờ để viết một lá thư?
Ông Mùi (lúng túng, ấp úng mãi mới nói được). Tại..tại...anh dự chiến trận liên miên.
Hoàng Dung: Nói anh tha lỗi, tôi tưởng anh chết trận rồi nên sau ba năm chờ đợi...
Ông Mùi: Em đã lập gia đình?
Hoàng Dung: Và tôi đã có một con.
Ông Mùi: Nó sống với em? Còn chồng em?
Hoàng Dung: Chồng tôi là quân nhân và tử trận đúng vào trưa ngày 30 tháng tư 75. Còn đứa con gái đã lập gia đình. Thôi, giờ anh đi đi. Cám ơn anh có lòng tốt tìm thăm em. Giờ em phải đi bán hàng.
Ông Mùi: Em nghỉ bán một ngày không được sao. Để anh mua hết chỗ trái cây này. Anh còn muốn nói với em nhiều chuyện.
Hoàng Dung: Còn chuyện gì để nói nữa sau hai mươi năm trời cách biệt. Anh là một gã bạc tình. Anh là một tên Sở Khanh. Anh biết em đã đau khổ thế nào khi xa anh không? Mấy năm trời em đã khóc hết nước mắt. Giờ thì không còn tình nữa chỉ còn hận thôi. Anh đi đi... Em không muốn nhìn thấy anh nữa. Trời ơi, bao năm qua tôi đã cố quên tất cả, giờ anh lại trở lại làm khổ tôi. Anh đi đi, đi ngay đi.
Ông Mùi: Hãy tha thứ cho anh. Anh thề là không bao giờ anh muốn phụ em, chẳng qua vì thời cuộc. Hôm nay anh cất công từ Mỹ về đây mục đích tìm gặp em. Anh muốn...
(Ông Mùi đứng lên ôm Hoàng Dung, đưa tay xoa xoa hai hai hàng nước mắt chẩy xuống má nàng) Anh muốn làm lại cuộc đời với em nếu em vui lòng tha thứ cho anh. Hãy tha thứ cho anh em nhé. Anh thề sẽ yêu thương em trọn đời. Con đường hạnh phúc đang mở rộng trước mắt chúng ta.
(Ngoài sân nhà (nhỏ) một con gà trống đang chạy theo con gà mái ve vãn và vỗ cánh cất tiếng gáy)
CẢNH 15
(Hai người nằm bên nhau trên giường nói cười vui vẻ)
Hoàng Dung: Anh quên kể em nghe đời sống anh bên Mỹ.
Ông Mùi: Ờ, gặp em vui mừng quá, anh quên mất. Sang Mỹ sống được ít năm thì vợ anh mất để lại thằng con trai năm nay 22 tuổi, đang đi học sắp ra trường.
Hoàng Dung (lẩm nhẩm bấm đốt ngón tay) Vậy là anh có vợ trước khi gặp em. Thế mà thề thốt sống chết.
Ông Mùi: Em tha thứ cho anh. Tuổi trẻ tham lam ham hố mà. Bây giờ ta xóa sạch dĩ vãng đi. À, quên mất, trước khi xóa đi tất cả em cho anh biết một chút về em những năm tháng qua.
Hoàng Dung (Cố nén tiếng thở dài) Chồng chết mấy năm em tái hôn với một người bạn cũ học cùng lớp. Nhưng rồi cũng như anh. Anh tha lỗi, cái giống đàn ông gã nào cũng như gã nào, nói dối như cuội và bạc tình bất lương còn hơn cả gã Sở Khanh. Hắn ta đem vợ con vượt biên hiện sống ở Úc.
Ông Mùi (ôm Hoàng Dung vào lòng siết chặt) Ôi, em tôi sao lắm tai ương, sao lắm khổ đau vậy. À, thế còn cô con gái?
Hoàng Dung (Bỗng khóc nức nở) Đừng, đừng nhắc tới nó nữa. Tôi đau lòng lắm, xin anh, em xin anh đừng nói tới nó nữa. Trời ơi, con tôi!
(Ông Mùi im lặng. Sau khi lau sạch những vệt nước mắt trên má, Hoàng Dung soay mình ông Mùi lại và nhìn thẳng vào mắt ông, gằn dọng nói từng tiếng):
Hoàng Dung: Nếu em nói nó là con của anh thì anh nghĩ sao?
Ông Mùi: (ngồi bật dậy) Con của anh? Đứa con gái là con của anh?
Hoàng Dung: Phải, sau mấy tháng chung đụng với anh, em có bầu, chưa kịp báo tin anh biết thì anh đã dông mất.
(Ông Mùi kéo Hoàng Dung sát vào người mình, nắm chặt hai vai nàng)
Ông Mùi: Nó là con anh? Trời ơi, khốn khổ thân tôi chưa. Vừa là kẻ bạc tình vừa là người cha bất lương.
(Ông Mùi quỳ xuống đất, hai tay chắp ngực)
Ông Mùi: Em, em hãy tha thứ cho anh. Tội lỗi anh ngập đầu rửa sao cho sạch. Anh muốn gặp con ngay. Hiện giờ nó ở đâu? Anh không thể chờ lâu hơn được nữa.
Hoàng Dung: Giờ làm sao gặp nó ngay được. Nó đang ở Mỹ.
Ông Mùi: Ở Mỹ? Thế nó sang đó bằng cách nào? Lấy chồng ngoại à? Mỹ hay Việt?
Hoàng Dung: Chồng Việt, nghe nói hơi lớn tuổi góa vợ nhưng không sao, miễn là có tiền bạc cho ấm thân nó.
Ông Mùi: Có làm đám cưới hôn thú đàng hoàng chớ.
Hoàng Dung: (ngập ngừng) Em nói ra điều này anh đừng buồn nhé. Nó là đứa con gái mất nết. Không chịu nổi cảnh nhà túng thiếu nghèo khổ, thấy bạn bè ăn chơi rủ rê, thế là nó bỏ nhà đi hoang, sống một cuộc đời phóng túng trụy lạc.
Ông Mùi (ôm đầu) Trời ơi, con tôi. Chỉ vì tôi mới nên nông nỗi này. Nhưng cũng may nó lấy được chồng Việt kiều giầu có. Tên nó là gì, ở đâu, để về Mỹ anh còn đi kiếm.
Hoàng Dung (chua chát) Em lấy họ của anh và đặt tên cho nó là Dương Phụ Tình.
Ông Mùi: Em đặt tên gì kỳ quặc vậy?
Hoàng Dung: Để kỷ niệm, để ghi khắc nỗi đau đầu đời của em.
Ông Mùi: Dương Phụ Tình! Không ngờ em hận anh rồi hận sang cả con. Đặt tên nó như vậy thì cả đời nó lại khốn khổ thôi. Ai còn dám rước cái kẻ phụ tình về làm vợ.
Hoàng Dung: Nói vậy thôi, chứ lớn lên đã sửa lại tên rồi. Chỉ cần thay hai cái dấu trở thành Dương Phú Tĩnh.
Ông Mùi (la to) Dương Phú Tĩnh? Dương Phụ Tình? Trời ơi, tôi đang mê hay tỉnh đây? Dương Phú Tĩnh? Dương Phụ Tình?
(Hoàng Dung không để ý tới thái độ ông Mùi, đứng lên bước về phía tủ áo lấy ra một cuốn an bum, trở lại kéo tay ông Mùi tới bàn ngồi, giở vài tờ chỉ ông Mùi coi)
Hoàng Dung: Đấy, hình nó đấy, lúc chưa đi bụi đời. Anh nhìn kỹ mặt nó xem nó giống anh nhiều hay giống em. Nhìn kỹ vào nhé kẻo có khi bố con...
Thời buổi nhiễu nhương đốn mạt này biết đâu mà lường.
(Ông Mùi mở mắt thật to nhìn ảnh cô gái rồi gục mặt vào tấm ảnh khóc rống lên)
Ông Mùi: Trời ơi con tôi! Con ơi là con, vợ ơi là vợ! Tôi còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa. Tôi phải chết (hét to) Tôi phải chết! Trời ơi tôi phải chết, tôi phải chết...
Ông Mùi cắm đầu vụt chạy vào đêm tối trong khi Hoàng Dung ngơ ngác nhìn theo, rồi như chợt hiểu, hai bàn tay ôm mặt, nấc lên, hai hàng nước mắt tuôn chẩy và gục xuống.
HẾT
Thanh Thương Hoàng