Tầng Chót Địa Ngục

Tầng chín địa ngục là tầng chót giam nhốt tất cả những kẻ khi sống trên trần đã phạm những tội ác ghê gớm nhất đối với nhân loại. Những kẻ ở đây bị nhốt tới thiên thu, không bao giờ được đầu thai, dù là làm kiếp... chó. Do đó những tội phạm ở tầng địa ngục này đều thuộc loại tầm cỡ quốc tế từ trước công nguyên đến thời nay.

Khi nhà cách mạng vĩ đại họ Mao chết xuống âm phủ, không cần chất vấn tra khảo như những trọng phạm khác, quỷ sứ được lệnh Diêm Vương dẫn ngay ông ta xuống thẳng tầng chót địa ngục. Họ Mao lần lượt đi chào ra mắt các vị Tổ sư các hệ phái độc tài từ cổ tới kim, từ đông sang Tây. Tới chỗ Tần Thủy Hoàng, ông này đang bận rộn luyện thuốc trường sinh. Họ Mao chắp tay cúi đầu:
- Hậu sinh xin ra mắt tiền bối.
Tần Thủy Hoàng vuốt chùm râu dài bạc phơ:
- Ta có lời cảm ơn ngươi. Trong lúc cả loài người xúm lại nguyền rủa ta thì ngươi lại làm thơ hết lời ca tụng ta và quyết noi theo gương ta.
Họ Mao nói:
- Làm chính trị mà không giết người thì sớm muộn cũng bị người giết. Chỉ có những bậc anh hùng mới làm nổi việc này.
Tần Thủy Hoàng khen:
- Hảo a! Ngươi hãy kể những thành tích của ngươi trên dương thế cho ta nghe xem nào!
Họ Mao đáp ngay:
- Dạ thưa tiền bối, từ cổ chí kim trong thiên hạ chỉ có hai đại vĩ nhân, và cũng là hai đại anh hùng. Đó là tiền bối và kẻ hậu sinh này.
Tần Thủy Hoàng trợn mắt nói như nạt. ông này vẫn còn quen thói nạt nổ thiên hạ như khi còn sống:
- Ngươi có tài cán gì mà dám đòi sánh ngang hàng với ta?
Họ Mao khẽ nhếch mép rồi nói với giọng cao ngạo, kiêu căng:
- Thứ nhất, tiền bối là người đầu tiên thống nhất đất nước Trung Hoa lên ngôi Hoàng đế. Kẻ hậu sinh này làm cách mạng giải phóng đất nước Trung Hoa trở thành Chủ tịch Nhà Nước Cộng hòa Nhân dân đầu tiên. Thứ hai, ngài có quốc sách đốt sách chôn sống trí thức, giết chết hàng trăm ngàn người thì kẻ hậu sinh này có cuộc cách mạng văn hóa giết chết hàng chục triệu người.
Tần Thủy Hoàng gật gù khen:
- Đúng là hậu sinh khả úy. Coi như cái thành tích giết người của ngươi hơn hẳn ta một bậc. Nhưng về tài điều động bắt nhân dân tập trung một lúc mấy trăm ngàn người, chắc ngươi thua ta.
Họ Mao xua xua tay tỏ ra đắc ý:
- Thưa không. Về khoản này kẻ hậu sinh hơn hẳn tiền bối đến trăm bậc. Hậu sinh đã biến cả nước Trung Hoa thành một trại tập trung.
Tần Thủy Hoàng có vẻ ngượng, lái sang việc khác:
- Ta có Vạn lý trường thành để lại cho hậu thế, đến thế kỷ 21 vẫn là đệ nhất kỳ quan của loài người. Chưa có một công trình nào vĩ đại hơn, mặc dầu loài người đã văn minh tiến bộ gấp ngàn lần thời đại ta. Vậy ngươi có gì mà dám dương dương tự đắc nào?
Họ Mao nói với tất cả sự hãnh diện:
- Hậu sinh có Sách Đỏ!
Tần Thủy Hoàng ngẩn mặt ra đến mấy phút mới hỏi:
- Sách Đỏ là sách quái gì vậy?
- Đó là một cuốn sách thần. Tất cả công dân Trung Hoa làm bất cứ việc gì dù khó khăn nguy hiểm tới đâu, cứ giở Sách Đỏ ra đọc - như đọc thần chú - là làm được hết. Dù có nhẩy vào lửa cũng không chết.
Tần Thủy Hoàng kêu lên:
- Tối hảo! Tối hảo! Như vậy có nghĩa là cuốn sách ước gì được nấy?
Họ Mao gật đầu, miệng tủm tỉm cười:
- Thưa phải!
- Thế sao ngươi không làm cho ngươi trường sinh bất tử hoặc chết sẽ được lên cõi Niết Bàn hay Thiên Đường như các ngài Thích Ca, Giê Su, lại xuống đây?
Họ Mao trả lời liền, coi như câu trả lời có sẵn trong đầu từ lâu:
- Đó là điều ngoài khả năng con người. Con người chỉ trị được con người, chớ không thắng nổi Trời.
Tần Thủy Hoàng liếc xéo:
- Vô thần như ngươi mà cũng tin có Trời?
- Vì tin có Trời nên kẻ hậu sinh lúc sống mới to miệng hò hét chứng minh biện giải và phát động chiến dịch lật đổ Trời để đám ngu dân tin chỉ có kẻ này là Trời.
- Ngươi khi còn sống vẫn tự hào là 'muôn năm trường trị', tức là khi chết rồi vẫn còn cai trị thiên hạ. Sao khi xác ngươi chôn còn quàn trong sảnh đường mà bọn đệ tử ruột của ngươi đã xúm lại bắt vợ ngươi và đám tay chân thân tín tống ngục rồi sau đó xử trảm?
Họ Mao thở dài, ngao ngán:
- Loài người bây giờ bất lương tráo trở gian manh gấp trăm ngàn lần thời đại của tiền bối. ít ra lũ bầy tôi ngày xưa cũng còn giữ cái đạo 'trung quân ái quốc'. Chớ thời đại này trước mặt nó quỳ lạy tâng bốc, nhưng vừa quay mặt đi nó đâm chết mình liền. Ngay như vợ kẻ hậu sinh đây cũng còn muốn đoạt ngôi của chồng nói chi đến đám loạn thần mặt người dạ thú!
Nghe họ Mao nói vậy, Tần Thủy Hoàng cũng thở dài buồn rầu than:
- ôi, đúng là cái lũ hậu sinh khả ố! Thế còn cuốn Sách đỏ ngươi có mang theo xuống đây không? Ta muốn biết ngươi viết những gì mà trở thành sách thần.
- Thưa, kẻ hậu sinh có mang xuống nhưng đã bị bọn quỷ sứ gác cổng địa ngục lột mất rồi!
Tới đây Tần Thủy Hoàng không nói gì nữa bỏ mặc họ Mao đứng đó và quay lại với những chai lọ tiếp tục điều chế luyện thuốc trường sinh...